
Ngày xưa, các đạo sư trên núi xa, và người ta phải mất không biết bao nhiêu tháng năm để tìm được một đạo sư nhỏ bé trong một cái hang vô danh ở một ngọn núi trong vô vàn ngọn núi của một vùng bằng chân trần vì núi cao quá và hiểm trở ngựa cũng không đi nổi. Đi đến để gặp được một đạo sư mà không bị thú dữ ăn thịt hoặc chết đói dọc đường hay kiệt sức mà chết, lạnh quá mà chết, núi lở mà chết, nước lũ cuốn chết… đã là một phước báu lớn lao, và tất cả mọi người đều thấy rõ điều đó tới mức họ sẵn sàng quỳ lạy dưới chân đạo sư với đầy đủ lòng thành kính.
Một đời, người ta chỉ cần một giáo pháp mà thôi, và luyện tập nó lại hàng triệu lần và họ được giải thoát.
Ngày nay, với smartphone và internet, chúng ta có mọi thứ trong tay, tra cứu bất cứ giáo lý nào mà ta thấy tò mò.
Nhưng chúng ta lại ở rất xa sự sùng kính với đạo sư. Chúng ta không còn cảm thấy quý giá khi gặp một yogis hay một vị thầy nữa.
Cảm xúc khi gặp một phương pháp quý cũng không còn, và chúng ta làm tất cả với sự hời hợt vì tưởng mình đã biết đủ rồi mắc kẹt trong cái biết nhiều của chúng ta.
Nhưng gặp được một người giỏi thực sự là một sự kiện trong đời, gặp được người có thể làm mình tiến bộ là một sự kiện trọng đại trong đời vì người ta không chỉ có giỏi mà phải hợp duyên với mình.
Gặp được một người giỏi có trái tim lớn lại là người làm mình thay đổi là một sự kiện lớn hơn nữa.
Và gặp được người có đủ phẩm tính của một đạo sư, thì hẳn là phải tu mấy nghìn kiếp mới được, mà đôi khi, cuộc gặp đó chỉ ngắn vỏn vẹn có vài giờ, nhân duyên chỉ có vậy thôi.
Chúng ta không có may mắn được ở cùng với các ngài nên cái thấy của chúng ta lại càng cạn cợt.
Xin cảm ơn các ngài vì vẫn luôn xuất hiện trong thế giới này, chưa bao giờ mệt mỏi với sự vô ơn của tôi hay của những người khác.